Ngày xưa trong một rạp xiếc nhỏ, có một chú voi con bị trói chân bằng sợi xích mỏng. Ngày nào nó cũng cố vùng vẫy, cố gắng thoát ra, nhưng dù cố đến mấy, nó vẫn không thể bứt sợi xích. Và thế là… nó ngừng thử.
Nhiều năm trôi qua, chú voi con trở thành một con voi trưởng thành to lớn và đầy sức mạnh, chỉ cần một cái giật nhẹ là có thể phá tung sợi xích ấy. Nhưng lạ thay, nó vẫn đứng yên, bị trói bởi chính niềm tin cũ trong đầu mình:
“Tôi không thể thoát ra được.”
Một đứa bé nhìn thấy cảnh đó liền hỏi người quản trò:
“Tại sao con voi to như vậy không trốn thoát?”
Ông mỉm cười và nói:
“Vì nó tin rằng nó không thể. Và khi niềm tin đó trở thành sự thật trong đầu nó, nó sống theo điều đó – mãi mãi bị trói.”
.png)





0 nhận xét:
Đăng nhận xét