Có những ngày tôi tự hỏi:
“Tôi luôn cố gắng vì điều gì? Vì bản thân, vì gia đình… hay vì những chiếc mặt nạ tôi phải đeo mỗi ngày?”
Câu hỏi đó thường xuất hiện vào những lúc tôi cảm thấy cô đơn nhất trên hành trình của mình.
Tôi là một người mẹ, một người vợ.
Tôi cố gắng học hỏi, phát triển bản thân mỗi ngày.
Tôi đi làm kiếm tiền lo cho gia đình.
Tôi dọn dẹp căn nhà mỗi cuối tuần để mọi thứ ngăn nắp hơn.
Nhưng… khi tôi nhìn lại, tôi thấy chồng và hai con không có cùng tần số nỗ lực như tôi.
Họ không đọc sách, không mấy hứng thú vận động, thích lướt điện thoại hơn là học hỏi.
Và khi đó, trong lòng tôi lại bật lên câu hỏi: tại sao chỉ mình tôi cố gắng?
Có lẽ, vì tôi đang chọn đi nhanh hơn, cao hơn… nên tôi thấy mình “đơn độc” trên con đường phát triển.
Có lẽ, mỗi người có “thời điểm tỉnh thức” khác nhau. Hôm nay họ chưa sẵn sàng, nhưng ngày mai thì sao?
Và cũng có lẽ, tôi cần học cách tách sự cố gắng của mình khỏi kỳ vọng vào người khác.
Tôi hiểu rằng, trong mỗi gia đình, không phải ai cũng đi cùng tốc độ và cùng hướng với mình.
Có người sẽ mãi đứng yên ở bến cũ, có người đi những vòng thật chậm, và cũng có người băng băng tiến về phía trước.
Điều quan trọng là giữ ngọn lửa của mình không tắt, và lan tỏa nó bằng những việc nhỏ mỗi ngày: một bữa cơm ấm, một nụ cười, một lời động viên.
Có thể họ chưa thay đổi ngay, nhưng tôi tin, yêu thương và kiên nhẫn sẽ chạm được đến họ — theo cách của họ, vào thời điểm của họ.
Và ngay cả khi họ không thay đổi, tôi vẫn có một điều chắc chắn:
“Tôi đã sống đúng với con đường mà trái tim tôi chọn, và đó là điều khiến tôi bình yên nhất.”
.png)





0 nhận xét:
Đăng nhận xét